pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Người yêu ngốc nghếch của tổng giám đốc


phan 3

 "Anh đi làm, tôi lên xe anh làm gì, tôi muốn ở lại chỗ này chơi." Phương Tử Ninh đem giỏ trúc bỏ vào trong xe, lấy ra bọc sách của mình. Khó có được nửa ngày rảnh rỗi, cô phải suy nghĩ kỹ xem sẽ làm những gì.

 "Lên xe." Mặt Lâm Hạo Vũ lạnh lại, lặp lại câu nói lúc đầu.

 "Lên xe thì lên xe, sao lại dùng cái giọng điệu này nói chuyện với tôi?" Phương Tử Ninh lầu bầu.

 Bình thường hắn nói chuyện với cô rất ôn hòa, bây giờ âm điệu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dội vào tai cô thật không dễ chịu chút nào.

 ---------------------------------------------------------------------------------
 "Anh dẫn tôi tới đây làm gì? Anh không sợ bị ông chủ sa thải sao?"

 Xe vừa đến tập đoàn Trung Nhật thì dừng lại, Phương Tử Ninh vẫn không hiểu tại sao anh ta lại muốn tới nơi này.

 "Đi theo tôi" Lâm Hạo Vũ không quay đầu lại, tay nắm chặt cánh tay của Phương Tử Ninh đang muốn chạy, dẫn cô đi vào cửa chính.
 "Ai!" Phương Tử Ninh tự nhận hôm nay mình gặp xui xẻo, thôi mặc kệ hắn dắt tay đi vào.
 Thật không rõ, tại sao hắn dễ dàng hiểu được tâm tư của cô như vậy! Có điều, trước tiên cô muốn nghiêm chỉnh thanh minh, do hắn cương quyết dẫn cô đi vào, nếu như có hậu quả gì, hắn cũng không được oán trách cô.

 "Xin chào, Tổng giám đốc"

 Vừa tiến vào cửa chính, nhân viên quầy tiếp tân lập tức khom lưng hướng về phía Lâm Hạo Vũ chào hỏi, nhưng đôi mắt không kềm được mà liếc qua nữ sinh trẻ tuổi bên cạnh Tổng giám đốc.

 Tổng giám đốc sao lại mang đến đây một nữ sinh?

 Tổng... Tổng giám đốc? Cô có nghe lầm hay không a! Phương Tử Ninh len lén quan sát hắn một cái. Nhìn hắn bây giờ, rất khác lúc bình thường, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc rất nhiều, có điều là, phụ nữ nghiêm túc nhìn rất đẹp, sao đến đàn ông nghiêm túc nhìn cũng rất đẹp?

 "Tập đoàn Trung Nhật " là một công ty đa quốc gia khổng lồ làm cho người khác khó có thể tưởng tượng. Phương Tử Ninh cho rằng Tổng giám đốc của "Tập đoàn Trung Nhật "sẽ là một ông già "Thông minh tuyệt đỉnh" , và "Rất giàu có" không nghĩ tới sẽ là trai đẹp trẻ tuổi trước mắt này.

 Thật không thể tưởng tượng!

 Dọc theo đường đi đều có người hướng tới Lâm Hạo Vũ chào hỏi, nhưng tầm mắt lại tập trung trên người của Phương Tử Ninh.

 Nhiều người trong lòng đều không rõ ràng, tại sao Tổng giám đốc lại mang một cô gái nhỏ tới phòng làm việc, hơn nữa nhìn vẻ bề ngoài, cô ta vẫn đang là học sinh.

 "Khép cái miệng của cô lại, nếu không ruồi sẽ bay vào." Lâm Hạo Vũ đột nhiên nhắc nhở làm Phương Tử Ninh giật mình.

 Phương Tử Ninh theo bản năng khép miệng lại, khi lấy lại tinh thần, cô đã đứng trong phòng làm việc của hắn, phòng làm việc sang trọng, ngăn nắp như thế tại sao lại có ruồi? Lúc này Phương Tử Ninh mới phát hiện ra mình bị lừa.

 "Ngồi xuống xem sách của cô đi." Lâm Hạo Vũ ngồi tại vị trí của mình , sau đó chỉ cái ghế phía trước bàn của anh cho phương Tử Ninh.

 "Tôi có thể đi chung quanh xem một chút?" Phương Tử Ninh hỏi, giọng nói mang theo vẻ nịnh hót. Cao ốc này thật to, cô muốn nhìn xung quanh xem khác nhà mình cỡ nào!

 "Không thể." Lâm Hạo Vũ đơn giản cấp cho cô một câu trả lời khẳng định

 Để cho cô đi khắp nơi, không biết cô sẽ làm ra cái họa gì .

 "Thật nhỏ mọn, nhìn một chút cũng không được sao?" Phương Tử Ninh nhỏ giọng kêu la.

 Nhưng oán hận thì oán hận , ở dưới nhà người ta, làm sao có thể không cúi đầu? cô vẫn là ngoan ngoãn ngồi xuống lấy sách ra ôn tập, nhưng trong hoàn cảnh này, cô có làm cách nào cũng không tập trung xem sách được.

 Len lén liếc Lâm Hạo Vũ một cái, phát giác hắn đang nghiêm túc phê duyệt văn kiện, cô nhẹ nhàng đứng lên, chuẩn bị chạy ra ngoài xem một chút.
 "Cô đi đâu vậy?" Lâm Hạo Vũ, đầu cũng không ngẩng lên hỏi.

 "Tôi... Tôi khát nước, muốn đi ra ngoài uống nước." Lý do này đầy đủ chứ?

 "Ở bên kia." Lâm Hạo Vũ chỉ vào một phòng kế bên phòng làm việc của hắn, chính là phòng giải khát, nói với cô.

 "Oh." Phương Tử Ninh không tình nguyện đi về hướng hắn chỉ.

 Người có tiền thật là xa xỉ, chỉ một người mà lại có cả một phòng giải khát, quả thực là lãng phí tài nguyên! Phương Tử Ninh vừa đi vừa oán trách.

 Lâm Hạo Vũ nhìn theo bóng lưng của cô, cảm thấy rất buồn cười. Cô muốn làm gì sao hắn lại không biết, nhưng hắn không thể để cho cô chạy loạn khắp nơi.

 Phương Tử Ninh vừa bước vào phòng giải khát, không nhịn được kinh ngạc mà mở rộng đôi mắt. Một người không cần phải sử dụng phòng giải khát lớn như vậy chứ? Thật là lãng phí, ngay cả ly trà cũng đều rất tinh xảo đặc biệt.

 Lơ đãng lấy một ly nước, do không tập trung, cô đánh rơi ly nước xuống nền nhà phát ra một tiếng “keng”. Theo bản năng cô ngồi chồm hổm xuống đưa tay nhặt mảnh vỡ, bị mảnh vụn quẹt rách đầu ngón tay, cô ngơ ngác nhìn máu tươi chảy ra.

 "Tại sao cô lại không cẩn thận như vậy!" Khi Phương Tử Ninh ý thức được mình đang bị chảy máu, Lâm Hạo Vũ đã đi tới trước mặt cô, nắm ngón tay chảy máu của cô rửa sạch, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một hòm thuốc, ép lên vết thương của cô, động tác làm liền một mạch.

 "Anh còn tốt hơn cả anh trai tôi!" Thấy Lâm Hạo Vũ đang chăm chú băng bó cho cô, Phương Tử Ninh thốt ra lời nói tự đáy lòng.

 Mỗi lần cô bị cắt vào tay hoặc bị bất cứ vết thương gì, Phương Lâm mặc dù sẽ giúp cô băng bó, nhưng anh ta một bên băng bó, một bên cười cợt cô ngốc như heo.

 "Tôi không phải anh cô." Lâm Hạo Vũ cất cao âm lượng.

 Hôm nay đã hai lần cô đều nói hắn giống anh trai cô, thật phiền, hắn không muốn làm anh trai của cô.

 Sao thế? Cô biết hắn không phải là anh trai cô, chỉ là ví dụ thôi mà. Hơn nữa cô còn khen ngợi hắn nha, tại sao hắn lại rít lên? Phương Tử Ninh không hiểu, cúi đầu.

 "Cô đi ra ngoài trước đi." Thấy cô dáng vẻ ủy khuất, Lâm Hạo Vũ không đành lòng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn.

 Phương Tử Ninh ngoan ngoãn đi ra ngoài, Lâm Hạo Vũ dọn dẹp nốt những mảnh vỡ còn lại.

 Không bao lâu, Lâm Hạo Vũ từ phòng giải khát đi ra, trên tay cầm một ly nước, không nói gì mà đặt ly nước trên bàn, trước mặt Phương Tử Ninh.

 "Thật xin lỗi." Phương Tử Ninh nhỏ giọng nói.

 "Tại sao lại nói xin lỗi?" Trong trí nhớ của hắn, cô không có làm việc gì sai.

 "Thật xin lỗi, làm bể của anh một cái ly đắt tiền như vậy; làm anh mất đi vật quý, lại còn giúp tôi băng bó; thật xin lỗi, anh lại còn phải dọn dẹp nữa" Phương Tử Ninh đứng lên nói.

 Bộ ấm trà trong phòng giải khát của hắn thật sự rất quý, không những vậy, đó còn là đồ cổ. Hơn nữa, hắn còn lãng phí thời gian quý giá, giúp nàng băng bó vết thương; Còn nữa..., một người cao quý như hắn rất ít khi đụng tới cây chổi.

 "Cô cho rằng tôi sẽ để ý?" Lâm Hạo Vũ bất đắc dĩ hỏi. Hắn chỉ để ý khi cô cứ mang hắn ra ví với anh trai cô thôi.

 "Cám ơn anh giúp tôi lấy trà." Nói nhiều như vậy, có phải hắn hết giận rồi không?

 Phương Tử Ninh ngẩng đầu lên, nhìn xem mưa đã tạnh, trời đã trong hay chưa?

 Nhìn phương Tử Ninh vẻ mặt sợ sệt, Lâm Hạo Vũ không khỏi khẽ cười, tất cả buồn bực hóa thành một đường cong trên môi.

 Hắn đã nói phải đợi cô lớn lên, lúc này cần gì phải nóng lòng?

 "Những lúc anh cười, nhìn anh thật đẹp trai." Ý là hắn đừng có đưa ra bản mặt cau có, tức giận.

 "Tôi không tức giận." Lâm Hạo Vũ làm sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.

 "Tôi biết ngay anh là người tốt nhất." Phương Tử Ninh vui vẻ ôm cổ Lâm Hạo Vũ, nhón chân lên dùng trán chạm vào trán của hắn, đây là động tác cô thường làm với cha và anh trai của mình.

 "Khụ... Khụ...” Đột nhiên, ngoài cửa truyền vào hai tiếng ho khan.

 Phương Tử Ninh quay đầu lại nhìn, trước cửa có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng, trên tay cầm một mớ văn kiện.

 Nhìn dáng vẻ của anh ta không giống như đưa văn kiện, mà giống như đến xem trò vui. Chẳng lẽ nơi này có cái gì vui để xem sao?

 "Đường Duyệt, tốt nhất anh nên giải thích lý do chưa được mời mà tự bước vào?" Ánh mắt nguy hiểm của Lâm Hạo Vũ nheo lại, nhìn chòng chọc thanh niên ở cửa

 "Tôi tới đưa văn kiện, không nghĩ tới lại đến quấy rầy chuyện tốt của Tổng giám đốc anh, xin cứ tiếp tục, tôi sẽ tự động biến mất." Trong lúc nói chuyện, Đường Duyệt không có lấy nửa phần áy náy, ngược lại, vẻ mặt biểu cảm giống như đang xem kịch vui.

 Nghe nói Tổng giám đốc đi cùng một cô bé đến nơi làm việc, đây chính là một tin tức kinh thiên động địa! Tổng giám đốc chưa từng có quan hệ với bất kỳ phụ nữ nào, Hiện tại bây giờ lại đem một nữ sinh tới phòng làm việc? Hắn không đến nhìn một cái, rốt cuộc lại làm thất vọng chính mình sao?

 "Từ khi nào công việc đưa văn kiện lại làm phiền đến Đường quản lý? Thư ký của Đường quản lý thật là tắc trách, tôi đang suy nghĩ xem có nên đổi cho anh một thư ký có trách nhiệm hơn không?"

 "Anh…, là cấp trên muốn xử lý cấp dưới thế nào cũng được sao!" Đường Duyệt ngoài cười trong không cười, một câu hai nghĩa nói.

 "Tôi đồng ý với quan điểm của anh." Phương Tử Ninh mở miệng.

 "Cám ơn cô trợ giúp. Có thể cho tôi biết em gái nhỏ tên gì không? Tại sao lại để cho Tổng giám đốc của tôi lừa gạt đến đây?" Đường Duyệt nhìn cô gái trước mắt, Phương Tử Ninh, hứng thú hỏi.

 "Thứ nhất, tôi không phải em gái nhỏ của anh, tên tôi là Phương Tử Ninh; thứ hai, không phải tôi bị Hạo Vũ lừa gạt tới, chúng tôi là bạn tốt." Phương Tử Ninh giải thích.

 "Theo tôi nhận định, đáng lẽ giờ này, cô phải ở trong lớp học, nghe giáo viên giảng dạy mới đúng, sao bây giờ lại ở đây?" Không để ý tới ánh mắt Lâm Hạo Vũ, Đường Duyệt không sợ chết nói tiếp.

 "Bởi vì tôi...” Cô có thể nói bởi vì tới trễ, cho nên xin nghỉ bệnh trốn tránh thực tế sao? Phương Tử Ninh có vẻ lúng túng.

 Không cần để ý đến anh ta" Lâm Hạo Vũ cắt đứt lời nói của Phương Tử Ninh .

 Hắn buông nàng ra, trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống .

 "Đây là văn kiện mang cho anh xem" Đường Duyệt đem văn kiện để lên bàn Lâm Hạo Vũ, sau đó ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn chòng chọc Phương Tử Ninh.
 Chà chà! Ánh mắt nhìn người của Tổng giám đốc khá tốt, cô bé này thật xinh đẹp, bộ dáng thuần khiết, nhất là đôi mắt to với ánh nhìn long lanh như có nước, hồn nhiên động lòng người.
 Thì ra, Tổng giám đốc không phải là không thích phụ nữ, mà là thích phụ nữ có dáng vẻ thanh thuần giống như cô bé này.
 Nhìn vào đôi mắt trong veo của Phương Tử Ninh, Đường Duyệt có thể dự đoán con đường tình yêu của Lâm Hạo Vũ sẽ rất khó khăn.
 "Tôi thấy Đường quản lý gần đây tương đối rảnh rỗi, phải chăng cần đi Hoa Kỳ giám sát công việc bên đó một chút?" Lâm Hạo Vũ thong dong mở miệng.
 "Tổng giám đốc, anh lạm dụng chức quyền." Đường Duyệt giãy nảy, lên án Lâm Hạo Vũ, nét mặt biểu lộ như một đứa bé đang bị oan ức thật lớn. Nếu có một ngày Đường Duyệt thất nghiệp, theo nghiệp diễn viên chắc rất nhanh nổi tiếng.
 "Anh không muốn ra nước ngoài?" Thấy Đường Duyệt vẻ mặt ủy khuất, Phương Tử Ninh tỏ ra đồng cảm.
 "Ừ." Bộ dáng Đường Duyệt như một bé trai ra sức gật đầu.
 "Vậy nói Tổng giám đốc của anh cử người khác đi, đừng có buồn." Phương Tử Ninh vỗ vỗ lưng của hắn an ủi. Nhìn hắn muốn chảy nước mắt, có thể thấy được hắn đau lòng cỡ nào.
 Đường Duyệt vội vàng lấy tay che mặt, chỉ sợ Phương Tử Ninh đang có lòng từ tâm, lại chứng kiến khuôn mặt tươi cười của hắn.
 "Đường Duyệt."
 "Hạo Vũ."
 Giọng nói mang hàm ý cảnh cáo của Lâm Hạo Vũ và Phương Tử Ninh cùng lúc vang lên.
 Ý Lâm Hạo Vũ nhắc nhở Đường Duyệt nên có chừng có mực, chớ chọc hắn khó chịu. Ý Phương Tử Ninh lại là Lâm Hạo Vũ đừng quá đáng, Đường Duyệt đã đủ đáng thương rồi.
 "Ngoan, Đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên, đừng khóc." Về cơ bản, Phương Tử Ninh dỗ dành Đường Duyệt như dỗ một bé trai ba tuổi.
 Cuối cùng Đường Duyệt cũng nhịn không được, cười phá lên.
 "Anh... Anh lừa gạt tôi!" Thấy khuôn mặt tươi cười của Đường Duyệt, Phương Tử Ninh giận dữ lên án.
 "Tôi có nói tôi đang khóc đâu" Đường Duyệt vô tội nói.
 "Anh... Anh thật là quá đáng. Hạo Vũ, Anh nên phái hắn đi công tác ở Châu Phi mới đúng."
 "Chúng tôi không có công ty ở Châu Phi, nhưng tôi sẽ suy tính có nên cho Đường quản lý sang bên đó để mở rộng thị trường?" Lâm Hạo Vũ dựa vào thành ghế nói.
 "Tôi rất vội, xin lỗi không tiếp chuyện được." Đường Duyệt vội vàng chuồn mất.
 Làm người phải biết dừng lại đúng lúc, bằng không, chỉ mang lại phiền toái cho chính mình.

 Chương 3
 Sao thời gian trôi đi chậm thế? Lần thứ N, Phương Tử Ninh nhìn đồng hồ báo thức.
 Không có biện pháp nha, lần đầu tiên đi máy bay, lần đầu tiên ra nước ngoài, lần đầu tiên nhìn hoa Anh Đào, nhiều lần đầu tiên như vậy, làm sao cô có thể ngủ được?
 Ở hướng Đông, khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phương Tử Ninh liền rời giường, chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ.
 Đúng giờ hẹn, Lâm Hạo Vũ dừng xe trước cửa nhà cô.
 "Sao lại đợi ở đây? Không phải tôi nói tới giờ sẽ gọi cho cô sao?" Lâm Hạo Vũ xuống xe, cầm hành lý trên tay cô giao cho tài xế, quở trách Phương Tử Ninh.
 "Tôi không ngủ được!" Phương Tử Ninh thấy tinh thần Lâm Hạo Vũ sảng khoái, trong khi mình bởi vì hưng phấn mà mất ngủ, tinh thần có chút uể oải, cảm thấy rất chướng mắt,
 "Tại sao? Nhớ tới tôi?" Lâm Hạo Vũ không đứng đắn thử dò xét.
 "Anh có gì tốt mà tôi phải nhớ." Phương Tử Ninh vừa phản đối, vừa chui vào xe.
 "Ăn sáng." Lên xe ngồi, Lâm Hạo Vũ cầm bữa sáng đưa cho Phương Tử Ninh.
 Thật là cô gái ngốc nghếch, Lâm Hạo Vũ không khỏi thở dài.
 "Cám ơn!" Yeah! Bánh ngọt yêu thích của cô, "Anh mua ở đâu vậy?" Tại sao cô tìm thật lâu, cũng không có cửa hàng bán loại bánh ngọt tuyệt vời này!
 "Tự sản xuất."
 "Oa! Tự sản xuất? Vậy không phải anh thường được ăn thức ăn ngon rồi sao?" Phương tử Ninh thật sự rất hâm mộ hắn.
 "Nếu như cô thích, cô cũng có thể." Trong lời nói của Lâm Hạo Vũ mang ý đồ sâu xa.
 "Ý của anh là, tôi có thể đến nhà anh ăn chùa?" Phương Tử Ninh hỏi có vẻ không tin được.
 Trên đời này hóa ra cũng có nhiều người làm việc thiện! Song, nếu người đó là Lâm Hạo Vũ, cũng không lạ lẫm gì, hắn có thừa tiền mà!
 "Ăn không, ở không cũng không có vấn đề gì." Lần này, Lâm Hạo Vũ cho cô câu trả lời rõ ràng.
 "Muôn năm!" Phương tử Ninh hưng phấn kêu.
 Đến phi trường, làm xong thủ tục, bọn họ thuận lợi lên máy bay.
 "Thì ra đi máy bay là như vậy." Phương Tử Ninh tự nhủ nói.
 So với ngồi xe buýt cũng không khác biệt lắm nha! Chỉ là trên xe buýt không có nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp động lòng người như thế.
 "Nếu không cô tưởng như thế nào?" Lâm Hạo Vũ bị lời của cô chọc cười.
 Cô bé này, cho tới bây giờ cũng không giấu được vẻ ngây thơ ngốc nghếch! Nhưng cứ như thế, hắn mới dễ dàng đánh cắp trái tim cô.
 "Tôi không tưởng gì hết" Phương Tử Ninh tự nhiên kéo tay Lâm Hạo Vũ, vòng qua vai của mình, đầu tựa lên bả vai rộng lớn của hắn, chuẩn bị ngủ bù.
 Thật thoải mái! Phương Tử Ninh trong nháy mắt đã rơi vào giấc ngủ.
 Lâm Hạo Vũ cúi đầu cẩn thận quan sát kỹ khuôn mặt của cô. Sao cô lại có dáng vẻ ngây thơ, động lòng người như thế, có lẽ còn quá sớm để cô hiểu được tình cảm của hắn, nhưng không sao, hắn không vội, hắn có thể đợi đến khi cô hiểu rõ trái tim hắn.
 "Ngài cần gì không?" Nữ tiếp viên hàng không đẩy xe thức ăn tới gần hỏi.
 "Tạm thời không cần, cám ơn!" Lâm Hạo Vũ nhẹ giọng.
 Vài sợi tóc nhẹ rơi vương trên mặt Phương Tử Ninh. Mái tóc đen dài ngang vai, nhìn cô tràn đầy vẻ trẻ trung và căng tràn sức sống.
 Khó có thể nói hết những cảm xúc đang trào dâng trong lòng Lâm Hạo Vũ. Khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, hắn đã bị vẻ hồn nhiên, trong sáng đến ngờ nghệch của cô thu hút, bởi hắn sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu sang quyền thế, nhìn các tiểu thư khuê các lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt con nhà gia giáo và cử chỉ lịch sự, trang nhã đúng mực. Hắn biết, đó chính là khuôn phép ràng buộc cả thể xác lẫn tinh thần của giới thượng lưu để nhận được sự đánh giá tốt đẹp của xã hội. Các quý ông, quý bà trong tầng lớp này, mỗi người đều mang một mặt nạ đẹp đẽ, khéo léo khác nhau. Hắn vĩnh viễn không cách nào biết được dưới lớp mặt nạ đó chứa đựng những gì.
 Hắn nhìn thấu, cũng nhìn chán rồi. Hắn thường nghĩ, những phụ nữ kia luôn nói thương hắn, yêu hắn đến tan nát cõi lòng, phải chăng vì dáng vẻ và gia thế của hắn, nếu có một ngày hắn mất tất cả, họ còn nói như thế nữa không?
 Hắn không dám tùy tiện nói yêu, cũng không tin trên đời thật sự có chuyện tình yêu gây xúc động lòng người, càng không tin tình yêu sẽ xuất hiện ngay từ cái nhìn đầu tiên (tình yêu sét đánh)
 Nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy Phương Tử Ninh trốn ở một góc ăn ngấu ăn nghiến, trái tim 28 năm qua luôn yên ổn của hắn lại có thể nổi lên gợn sóng.
 Hắn thừa nhận rằng, tình yêu có thể xuất hiện từ cái nhìn đầu tiên!
 ----------------------------------------------------------------------
 Lần đầu tiên nhìn thấy hoa Anh đào ẩn hiện như mây, như sương, Phương Tử Ninh cảm giác cả người lâng lâng, trái tim muốn bay lên đậu trên những cành hoa đó.
 Cô hoàn toàn bị biển hoa trước mắt mê hoặc. Kia, anh đào màu trắng, đây anh đào màu hồng làm cho cô thấy lòng xúc động không thôi.
 Làn gió thổi qua, từng cánh hoa nương theo làn gió, rơi trên tóc cô, vương vào mi mắt, phớt qua môi, xuyên qua kẽ ngón tay trượt dài trên thảm cỏ, Phương Tử Ninh không kềm được kích động, cùng nhảy múa theo chúng.
 Chợt, mười mấy chiếc máy chụp hình không hẹn mà gặp, liên tiếp bấm nhanh, ghi lại thời khắc nàng tiên hoa đi lạc xuống phàm trần đang cùng bay lượn với những cánh hoa Anh Đào.
 Lâm Hạo Vũ chỉ lẳng lặng nhìn người trong mộng của mình đang nhảy múa dưới làn mưa hoa, trái tim vì cô mà rung động.
 Chưa bao giờ hắn thấy Anh Đào đẹp như lúc này, rất đẹp, chỉ vì Anh Đào làm vui lòng người hắn yêu.
 Nhảy múa đến khi mệt mỏi, Phương Tử Ninh mới dừng lại, ngồi xổm xuống, nhìn những cánh hoa rơi đầy trên mặt đất.
 Những cánh hoa kia rải đều trên cỏ, tựa như một tấm thảm thiên nhiên trắng như tuyết, cô thậm chí không dám bước lên một bước, chỉ sợ phá hủy vẻ đẹp của nó.
 "Chúng ta nên quay về thôi" Lâm Hạo Vũ nhắc nhở Phương Tử Ninh đang đứng ngẩn người.
 "Nhưng, tôi không đành lòng dẫm lên những cánh hoa này" Phương tử Ninh chần chờ nói.
 Những cánh hoa này vừa mới cùng cô nhảy múa, cô có thể nhẫn tâm làm tổn thương chúng sao? Mặc dù chỉ là những cánh hoa, nhưng trong suy nghĩ của Phương Tử Ninh, chúng cũng có sinh mạng.
 "Phải chăng cô nên bắt chước Lâm Đại Ngọc, đem những cánh hoa này đi chôn cất?" Lâm Hạo Vũ nói đùa. Bước nhanh tới, đem máy chụp hình trước ngực chuyển ra sau lưng, xoay người ôm Phương Tử Ninh.
 "Hạo Vũ, về sau mỗi năm chúng ta đều tới đây ngắm hoa Anh Đào, có được hay không?" Vòng tay ôm cổ hắn, vẻ mặt Phương Tử Ninh tràn đầy mong đợi nhìn Lâm Hạo Vũ.
 "Được" Lâm Hạo Vũ cho cô một câu trả lời chắc chắn.
 Lâm Hạo Vũ ôm cô, dọc theo đường đi, thỉnh thoảng những cánh hoa Anh Đào rơi trên người họ. Cảnh tượng này huyền ảo như chỉ có trong tiểu thuyết, những cánh Anh Đào bay xuống tựa như trời cao đang giáng chiếu phước lành, chúc phúc cho họ.
 "Thưa anh, xin chờ một chút." Đột nhiên có người đuổi theo dùng tiếng Nhật gọi Lâm Hạo Vũ, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
 "Chuyện gì?" Lâm Hạo Vũ cũng dùng tiếng Nhật hỏi lại.
 "Tôi muốn hỏi hai bạn, có hứng thú tham gia vào ngành Giải Trí Nhật Bản không? Hai bạn rất có khí chất, nên suy nghĩ cẩn thận một chút."
 "Thật xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú." Lâm Hạo Vũ lạnh nhạt từ chối.
 "Đây là danh thiếp của tôi và tấm hình tôi mới chụp hai bạn, Hai bạn có thể xem chúng trước khi quyết định. Tôi tin tưởng hai bạn tuyệt đối có thể nhanh chóng trở thành những ngôi sao nổi tiếng mới trong ngành điện ảnh." Người đàn ông Nhật Bản đưa ra danh thiếp cùng tấm hình.
 Phương Tử Ninh không hiểu gì về tiếng Nhật, nhưng dựa vào cử chỉ của người kia, cũng đoán được hắn muốn đưa cho họ một món đồ gì đó, Theo trực giác, cô đưa tay ra nhận.
 Lâm Hạo Vũ không để ý tới lời dụ dỗ của người đàn ông, tiếp tục bước đi.
 "Anh giỏi quá! Nói tiếng nhật rất lưu loát, tôi thậm chí một từ cũng không hiểu." Phương Tử Ninh le lưỡi nói.
 Gọi tắc xi, Lâm Hạo Vũ chỉ cười không nói, đem cô bỏ vào sau xe, hắn cũng ngồi xuống.
 "Hai người vừa nói gì?" Nhìn hắn, Phương Tử Ninh hỏi.
 "Anh ta hỏi cô có muốn tham gia vào giới điện ảnh Nhật Bản không." Lâm Hạo Vũ gỡ máy chụp hình xuống, nói.
 "Dáng vẻ của tôi cũng theo nghiệp điện ảnh được sao?" Phương Tử Ninh không thể tin, nhìn vào bộ ngực lép kẹp của mình.
 Rất nhiều nữ diễn viên Nhật Bản đều dựa vào dung mạo mà nổi danh! So với những phụ nữ có bộ ngực đẹp tựa như núi Phú Sĩ, ngực Phương Tử Ninh bằng phẳng giống đường bay ở phi trường a!
Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .